CÂU LẠC BỘ NHÀ BÁO TỰ DO

Tôn trọng và bảo vệ sự thật

ĐIẾU CÀY CA

 

Trịnh Sơn, blog romantique

Khi cơn bão cuối cùng chém nhát cuối cùng ngang rốn mẹ

Vệt sống quẫy đạp tròn vuông bẹt nhọn

Ngạc nhiên quá! Sinh linh vống lên

Hình hài oa oa lộn ngược

Anh ra đời cùng nỗi buồn em chưa biết mặt

Đêm không nguôi thả tối lên vầng não Đông phương

Đông dương

Nam Việt

Anh ra đời ngược đường hy vọng chảy dọc huyết quản cha

Đốm mùa nhả vàng ướt balô độc hành

Cúc nở rất nhiều, chiều ấy

Một người con gái rửa cửa sổ tâm hồn bên vực đói thủy triều

Một đám đông cấu cào khuôn mặt thời gian

Trẽn trơ ngợi ca bầu trời thiếu mặt trời

Anh ra đời lững lờ mộng hải hồ bưng kín rào kẽm gai và nước mắt

Chuyến đi này

Sau chuyến đi này

Ai biết bàn chân sẽ mọc thêm mấy ngón

Trái tim ai sẽ chẻ ra mấy ngọn

Hòa bình giả vờ mỉm cười và cho kẹo lũ trẻ

Và tròng riết cô đơn lên cổ tự do như vòng kim cô Ngộ không đau đời hóa Phật

Ai biết ai sẽ Phật

Sau chuyến đi này

Lẽ nào anh ra đời cùng hạnh phúc phút giây Kinh Kha quyết tử

Cái chết lẽ nào không có chủ

Cái chết lẽ nào của riêng ai

Cái chết lẽ nào là món hàng trợ cấp bốn phương gom góp cho bão lũ lại về

Cái chết lẽ nào không lẽ nào

Như em mùa chim nứt mắt

Như anh bữa nhặt túi ba gang ra đảo buồn tìm buồn

Thế kỷ lẽ nào ngu dại thoái thác trò chơi cách mạng

Không bạn

Không thù

Không lùi

Không tiến

Chỉ có trong đêm Tất Tố quên đèn tắt

Rồng

Phượng

Chó

Người

Thân phận nào không thân phận

Nhận ra nhau tức thì

Trong cái mò mẫm của thèm thuồng nòi giống

Anh tụng hát trên khung nhạc câm

Em nhảy múa bằng tay chân bại liệt

Trong chúng ta có một người được chọn

Hai đầu gối có mắt

Biết phân biệt đâu cửa Khổng sân Trình

Đâu cổng Lênin đâu nhà Các Mác

Đâu bản lề Bôn-sê-vích

Đâu anh em ly tán bốn biển năm châu rách áo lưu vong như thừa hưởng gia tài ngàn năm nô lệ

Đâu bè bạn cạn hun hút hố đen tâm hồn chia cắt nỗi hờn căm

Ôi hờn căm

Trong chúng ta có một người được chọn

Không sợ hãi

Thảnh thơi bước vào nhà tù như trở về nhà mình

Ở đó

Có rất nhiều nhân dân

Của đồ đá đồ đồng quấn tả hình hài đẻ non lon ton khát vọng

Của đồ sida đồ china chùi chùi lau lau bụi bám trên hoang hoải niềm tin cướp bóc

Của đồ chó má đếm không hết ích kỷ và đố kỵ vùi dập bình minh tổ quốc

Có rất nhiều nhân dân

Không quần

Không mặt nạ

Mặc long bào tưởng tượng

Bỏ ruộng

Vua làm cu-li, xe ôm, bốc vác

Hoàng hậu quét rác, mát-xa, làm điếm đứng đường

Vương quốc chúng ta

Vương quốc không đất nước

Máy chém cởi truồng mỗi chủ nhật chật bốn góc công viên

Có đất nước nào như đất nước mình không em

Bản án viết bằng ca dao

Trước vành móng ngựa, những bài ca yếu ớt

Búa gõ bàn:

–         Tội yêu nước

          Xuống đường

          Sáng đẹp trời

Thước phim ấy ám ảnh chúng ta nhiều ngày tháng

Có khi, cả những tế bào chưa kịp ra đời sẽ không vội ra đời nữa

Anh vào chợ hỏi mua tự do

Ai đó chỉ: – Dinh Độc lập!

Ngồi bên sông mơ biển

Sóng hỏi anh: – Bao giờ hết nhục?

Bao giờ thôi Cain với Abel

Thôi Thạch Sanh đại chiến chằn tinh giành sự sống

Và Lý Thông đã chết bởi kiếm trời không có quyền chọn lựa

Dân tộc chúng ta quá nhiều lửa

Yêu thương

Hận thù

Phẫn nộ

Nóng chảy tràn lên anh và em

Lên đám cưới trộn màu da trộn giống dòng như trộn gỏi

Lên tấm drap nhàu nguyên thủy ngợm người

Lên những đứa con thừa thãi kháng-thể-hèn

Sống chung với hèn như sống chung với không khí thừa mứa khói bụi

Thở

Đôi khi,

Thở không phải chuyện dễ dàng gì

Người ta bắt đầu tin Bích Hằng như tin mặt trời có thể mọc rồi lặn

Hòn Phụ gãy cho hòn Tử bịt khăn phụng thờ và cầu nguyện

Thiền – xuất hiện rất nhiều trong hàng hóa chợ đen

Người ta nhớ người ta quên. Và quen

Dần dần nỗi đớn đau mang tần số bình thường

Tầm thường

Như hạnh phúc

Như chia ly

Như khổ đau

Như mất mát

Tiếp nối chúng tôi là chúng tôi ngửa lưng chờ

Tiên tri gặm bánh mỳ vẽ bùa chú lên giấy gói bánh mỳ

Sĩ phu nghiện xe pháo mã bỏ mả cuộc cờ

Không còn thời gian cho lũ mọt nhắm nhẵn mùa hè

Đầu vịt gội tiếng ve

Đứng bóng

Tròn trời long nhong nắng

Cực điểm khát của mẹ là ngày cha mất tay sờ vú hoàng hôn bỏng

Rú khan khan điếu cày đói nước

Tóc đen cha ơi – thay thuốc

Da vàng cha ơi – mồi lửa nhóm mùa chờ

Mảnh dân này, phải đâu một mình mình khâu vá

Ngóc đầu sấm phơi từ thưở trạng Trình

Ai đã đôi lần tin Hồ Chí Minh như cha tin bình minh sẽ đến

Sau đêm giông gió rủ đèn lồng

Không

Không

Cứ sấp ngửa quốc kỳ mà đợi

Mặt trái của điều rủi

Biết đâu còn rủi hơn

 

Sàigòn, 22/07/2011

TS.

 

Filed under: Kinh Tế-Đời Sống, Văn Thơ-Nghệ Thuật, , ,

Leave a comment

Hoàng Sa Việt Nam: Nỗi đau mất mát

[a film by André Menras Hồ Cương Quyết] Đây là một phim tài liệu về cuộc đời hàng ngày của anh chị em ngư dân miền Trung (Bình Châu và Lý Sơn).